Site icon Blog Dương Trạng

Truyen2U .Net

[Fanfic SỞ KIỀU TRUYỆN – viết tiếp tập 67 của phim Sở Kiều truyện]Vũ Văn Nguyệt sau khi rơi hồ sẽ thế nào, Sở Kiều với thân phận Phong Vân lệnh chủ sẽ ra sao. Thanh Hải sẽ như thế nào? Mời mọi người đón đọc FANFIC SỞ KIỀU TRUYỆN do đích thân #Bèo chấp bút. Khả năng có hạn, thỉnh mọi người đừng chê bai :v-❤ Chương 3: HY VỌNG <3Gió tuyết mịt mù, giữa cái lạnh thấu xương sẵn sàng cứa đứt da thịt bất kỳ ai, hàng trăm con người vẫn kiên định đứng thẳng hàng lối, hướng về tấm lưng cô độc của một thiếu nữ.”Tỷ tỷ, bọn họ cũng muốn đi cùng chúng ta sao?”Mặc nhi nhìn đám người của Phong Vân lệnh tỏ ra đôi phần sợ hãi, đung đưa cánh tay của Sở Kiều.”Lệnh chủ, khó khăn lắm ngài mới trở về, Phong Vân lệnh sẽ tiếp tục vang danh như trước đây”Sở Kiều quẩn quanh trong những mối tơ vò. Nàng mệt rồi. Nhiều năm như vậy, sứ mệnh, nhiệm vụ… nàng vẫn luôn sống trong nó, chưa từng một lần tự cho bản thân dao động. Thế nhưng, lần duy nhất nàng không ép buộc bản thân mình lại khiến hắn mất mạng. Quay lại đối diện với hàng trăm thuộc hạ quỳ phía sau, Sở Kiều bình tĩnh giao phó, không phải một nữ nô, không phải một tướng quân Yến Bắc … nàng ở đó giống như sẵn sàng trụ vững một góc thiên hạ.”Mối thù của mẫu thân ta coi như đã trả xong. Ân oán giữa Phong Vân lệnh và Điệp chỉ thiên nhãn cũng đã được hóa giải. Ta cũng không còn sứ mệnh nào khác cho các ngươi. Nếu các ngươi coi ta là Lệnh chủ, thì sau này hãy coi trọng mạng sống của bản thân mình, coi trọng mạng sống của những người khác. Không chỉ Yến Bắc, mà tất cả người dân trong thiên hạ đều xứng đáng được như vậy. Ta nghĩ… đó cũng là ý muốn của mẫu thân ta””Cẩn tuân mệnh lệnh của Lệnh chủ””Lệnh chủ, chỉ cần người phát lệnh, bọn thuộc hạ lập tức sẽ tới phục mệnh”Tiếng đồng thanh rền vang ngân lên, bọn người Hạ Tiêu còn cảm thấy rõ ràng một luồng khí ớn lạnh chạy dọc xương sống. Không phải vì tiết trời giá lạnh mà vì khí thế bức người toát ra từ vị lệnh chủ lẫn những kẻ thuộc hạ trung thành. Trong đầu họ thoáng chốc nghĩ đến một viễn cảnh rợn người, nếu những người đó muốn cải triều hoán vị, kết cục sẽ đáng sợ đến thế nào.”Cảm ơn các ngươi”Trong nháy mắt, những bóng áo đen lập tức biến mất như chưa từng tồn tại, trả lại cho quang cảnh một nền tuyết trắng xóa. Sở Kiều nhìn tới Mông Phong, tới Hạ Tiêu, tới Mặc nhi… Thiên hạ giao tranh, hậu quả sót lại đều là những kẻ cô độc giống như bọn họ. Nếu có thể, nàng hy vọng vĩnh viễn sẽ không phải dùng thân phận Lệnh chủ triệu tập những người kia một lần nữa….

“Cô nương, ta giao Mặc nhi cho cô nương. Ta phải quay về bảo vệ Dụ vương điện hạ, đó cũng là phân phó của Công tử trước khi …”Mông Phong chợt nhận ra mình lỡ lời khi nhận thấy Sở Kiều trốn tránh ánh mắt của mình.”Cô giúp ta chuyển một lời đến hắn””Cô nương cứ nói”Sở Kiều trầm mặc hồi lâu, với Nguyên Tung, nàng chưa bao giờ có ý nghĩ muốn tổn thương hắn. Chỉ là cuối cùng vẫn vô tình làm hại hắn. “Ta thật sự mong hắn được bình an”Ngoài câu đó, nàng cũng không biết nên nói gì. Nếu như gặp lại, nàng cũng không biết có thể thoái mái đối diện được hay không.Bọn người Mông Phong đi khỏi, giờ là sự lựa chọn của nàng. Nàng không còn là tướng quân Yến Bắc, Đại Ngụy, Nam Lương cũng không có chỗ dành cho nàng. Giờ nàng cũng giống như Hạ Tiêu và Tú Lệ quân, không còn nơi để về.”Đại nhân, giờ ngài định đi đâu?””Ta muốn tới Tú Lệ sơn. Không phải các huynh luôn nói ở đó tiêu diêu, tự do tự tại sao. Thêm một chỗ cho ta và Mặc nhi, chắc không vấn đề gì chứ?””Nhưng, đại nhân, chỗ đó là nơi rừng rú, nam nhân phàm phu tục tử như bọn ta ở thì được, còn ngài…”Sở Kiều cười nhạt, nỗi đau lớn nhất nàng cũng đã trải qua, vậy thì chút khó khăn này đâu hề hấn gì.”Ta thì có gì mà không được… chỉ cần không phải nhìn thấy cảnh chém chém giết giết, ta ở đâu cũng vậy”.Thế rồi những chấm đen lác lác di chuyển khó nhọc trong gió tuyết. Thiếu nữ nắm chặt tay đứa trẻ tíu tít bên cạnh:”Tỷ tỷ, sau này đệ muốn trở thành một người giống như phụ thân””Vì sao?””Phụ thân nói, người cùng Thất ca, Cửu ca … sẽ trở thành gia đình của đệ. Phụ thân cũng muốn tất cả những đứa trẻ giống như đệ sẽ đều có một gia đình””Ngoan, vậy tỷ tỷ dạy cho đệ công phu giống như phụ thân đệ được không?””Được ạ”Thoáng chốc, Sở Kiều tìm thấy được một sự bình yên trong lòng nàng. Bầu trời Yến Bắc vơi chút bi thương. Tuy rằng nàng gieo vào đứa bé một hy vọng không có thật, nhưng cũng là tự gieo cho mình một hy vọng mà nàng bản thân biết mãi sẽ chẳng trở thành hiện thực. …

Xe ngựa chạy liên tục hơn nửa tháng, có chăng chỉ dừng lại một chút để ăn uống. Vũ Văn Nguyệt vẫn nằm bất động, không có bất kỳ dấu hiệu nào của sự sống.”Thái tử, với thân phận của ngài, không thể tới Thanh Hải được””Người đã cướp được rồi, nhưng chúng ta không thể cứu được hắn. Nếu ngày mai không đến được Thanh Hải, hắn sẽ chết”Tiêu Sách cướp được Vũ Văn Nguyệt từ tay Tiêu Ngọc. Hắn vốn sẽ mời đại phu giỏi nhất Đại Lương tới chữa trị, thế nhưng vô ích. Trên đời chỉ có duy nhất một vị thần y cổ quái nào đó ở Tiêu Dao cốc có thể cứu được Vũ Văn Nguyệt, mà nơi đó lại nằm sâu trong lãnh địa Thanh Hải. Thế nên, hắn buộc phải đi.Thanh Hải nằm giữa Đại Ngụy, Yến Bắc và Đại Lương. Nằm giữa những quốc gia phồn thịnh, thế nhưng Thanh Hải lại điêu tàn, chẳng một ai lui tới. Thậm chí, những người già ở Đại Lương còn hay dọa những đứa trẻ rằng nếu chúng không ngoan thì sẽ bị bắt đi Thanh Hải. Dù chỉ nghe qua lời đồn đại, dọa nạt, nhưng từ người lớn lẫn trẻ nhỏ, cứ nghe đến tên Thanh Hải liền dâng một nỗi sợ khó tả.Đáng sợ là vậy, điêu tàn là vậy, nhưng cả một vùng bình địa Thanh Hải bao la khiến cả Yến Bắc, Đại Lương và Đại Ngụy đều thèm muốn. Hàng trăm năm qua, Thanh Hải vẫn ở đó, không phụ thuộc vào bất kỳ nước nào, cũng không giao lưu với bất kỳ nước nào, không khuôn phép, không luật lệ, không có người đứng đầu. Tù binh bị đưa đi đày vào Thanh Hải nhiều không kể xiết, bọn họ được đưa đến đó rồi bị bỏ rơi, tự sinh tự diệt.Cả Đại Lương và Đại Ngụy đều biết, nếu cố chấp cướp lấy một nơi bất ổn như vậy thì giống như đặt sẵn một con dao ngay trước yết hầu, có thể mất mạng bất cứ lúc nào. Chi bằng cứ để Thanh Hải đứng ngoài giao tranh trong thiên hạ. Vì vậy mà nhiều năm qua, Thanh Hải không có tiếng gươm đao, không có máu đổ, nhưng cũng yên lặng, heo hút đến đáng sợ.

Xe ngựa của Tiêu Sách lướt đi vội vàng trên con đường mòn gồ gề. Băng qua những bình nguyên rộng lớn, qua những con sông chảy xiết, rồi lại lui tới những vách núi âm u… mất gần hai mươi ngày, bọn hắn mới tìm được nơi cần đến… Tiêu Dao cốc.”Thái tử, tới nơi rồi””Ngươi cõng hắn theo ta”Đúng với tên gọi của nó, Tiêu Dao cốc ẩn hiện trong những màn sương mờ ảo, ánh sáng lách qua những lá trúc phản chiếu hời hợt bên bờ suối. Tiếng gió thì thầm len lỏi vào thính giác khi hai chủ tớ bọn họ bước qua cửa của Tiêu Dao cốc. Vừa bước qua cửa, thanh âm thâm thúy, tiêu diêu vang vọng khắp tứ phía:”Người… có ba loại không cứu””Thứ nhất, kẻ nhuốm máu quá nhiều. Thứ hai, kẻ đại gian đại ác. Thứ ba, kẻ vong ân phụ nghĩa”Tiêu Sách nhếch miệng cười, xem ra vị Tiêu Dao tiên sinh này rất thú vị, hắn thích thú cao giọng đáp lại:”Vậy nếu người đến không phải kẻ đại gian đại ác, không phải kẻ vong ân phụ nghĩa nhưng tay lại nhuốm máu quá nhiều thì tiên sinh có cứu không?”Tiếng người bí ẩn kia lại vang lên:”Nếu như không phải kẻ đại gian đại ác như ngươi nói thì tại sao lại nhuốm máu quá nhiều?”Nét mặt Tiêu Sách trầm xuống, đôi khi hắn nghĩ, hắn cứu Vũ Văn Nguyệt còn có nguyên nhân nào khác. “Bởi vì hắn… điên rồi. Hắn vì bảo vệ một người, vì bảo vệ lý tưởng của người đó mà ngay cả tính mạng cũng không cần.”Không gian bống chốc im bặt, rồi một ông già phong thái ung dung xuất hiện trước mặt bọn họ. Râu tóc trắng xóa, y phục của ông ta cũ đến nỗi đã mục thủng nhiều chỗ. Vậy mà vẫn toát ra thần thái khó ai bì kịp.”Đưa hắn vào trong đi”Vũ Văn Nguyệt được đặt trên một tảng đá lớn ngay giữa phòng. Nước suối nóng chạy theo mạch bao lấy xung quanh, thoát ra những làn hơi khiến người khác cảm thấy bí bách.Một tiểu cô nương chừng mười sáu, mười bảy tuổi nhún người chào Tiêu Sách, sau đó ôm một hộp gỗ đến bên cạnh vị thần y đó. Tiêu Sách cũng không kịp đáp lại cô gái, chăm chú nhìn vị tiên sinh kia bắt mạch cho Vũ Văn Nguyệt.”Tiên sinh, hắn có cứu được không?””Đáng ra phải chết rồi. Chỉ là tâm còn lưu luyến gì đó nên vẫn lay lắt đến bây giờ”Trong đời ông cứu đã rất nhiều mạng người, nhưng trường hợp giống như Vũ Văn Nguyệt, có thể sống sót sau nhiều ngày như vậy thì chưa từng gặp qua. Hắn chắc chắn không phải người đơn giản.”Các ngươi biết để ta cứu người thì cần có điều kiện gì chứ?””Còn có điều kiện gì nữa? Không phải là ba điều ông nói đều đáp ứng được hay sao?””Ta không quan tâm hắn là ai, đến từ đâu, nhưng nếu muốn ta cứu sống hắn, thì hắn vĩnh viễn phải trở thành người của Thanh Hải””Tiêu Dao tiên sinh, giờ hắn hôn mê bất tỉnh. Chi bằng, ông cứu hắn trước, sau đó hỏi hắn việc đó cũng không muộn”Tiêu Dao tiên sinh nhìn điệu bộ hồ ly của Tiêu Sách, suy xét lời của hắn rồi phá lên cười:”Ngươi nghĩ rằng lão già ta hồ đồ sao? Hắn khỏi rồi, còn có thể cùng ta nói điều kiện hay sao?””Ông?” – Tiêu Sách lần đầu tiên thấy mình cãi lý thua một ai đó, cảm thấy lão già thật phiền phức, cứu người thì cứu người, hà tất phải đặt ra lắm quy tắc.”Cứu hắn phải mất vài tháng, thậm chí vài năm. Mà ta cũng không nắm chắc có thể cứu sống hắn được hay không. Là các ngươi đưa hắn đến đây thì các ngươi phải quyết định. Bằng không… Tiểu Phi, tiễn khách”Nét mặt Tiêu Dao tiên sinh đanh lại, có vài phần cáo già. Tiểu Phi nhanh nhẹn từ bên ngoài chạy vào, một nữa cúi chào Tiêu Sách, ngụ ý tiễn họ ra về.”Khoan đã, Tiêu Dao tiên sinh, ta đồng ý với điều kiện của ông. Chỉ cần ông cứu sống người đó.””Được. Để hắn ở lại, hai người có thể đi”Tiêu Sách cùng thuộc hạ miễn cưỡng rời đi. Tiêu Dao cốc chẳng mấy chốc đã vụt khỏi tầm mắt của họ. “Thái tử, ngài thật sự sẽ để Vũ Văn Nguyệt ở đấy sao?””Cái gì có thể làm ta đều đã làm rồi. Bây giờ phải xem tạo hóa của hắn…”Tiêu Sách dò xét lại một lượt cuộc đối thoại giữa mình và Tiêu Dao tiên sinh, lại thêm sự bí ẩn trong ánh mắt vị thần y đó. Không chừng, lần tới hắn quay lại đây, Thanh Hải sẽ không còn là Thanh Hải như nó vốn có.-Hết chương 3-Vì không quen đọc trên FB nên mình cop về đây cho dễ đọc -Cre: Triệu Lệ Dĩnh Zhao Li Ying 赵丽颖 – Vietnam Fanpage

Exit mobile version